Saturday, September 8, 2012
Friday, September 7, 2012
Clip dành tặng tập thể lớp K15M
Chọn chất lượng 720p(HD) cao nhất - load chậm
Người gửi: Tuấn Duy
Người nhận: tập thể lớp K15M
Thông điệp:
Chuyến đi Long Hải - Vũng Tàu
Thursday, August 30, 2012
Truyện Ngắn - Gia sư 36 ngày
Câu chuyện của tác giả vừa học xong lớp 12 trường Trần Đại Nghĩa sẽ đưa bạn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ cảm xúc này sang cảm xúc khác...
Câu chuyện của tác giả vừa học xong lớp 12 trường Trần Đại Nghĩa sẽ đưa bạn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ cảm xúc này sang cảm xúc khác... (Hình tờ rơi do chính tác giả thiết kế).
Ngày đầu tiên
Tìm nhà không khó lắm. Một cậu nhóc ra mở cửa. Chắc là học trò tương lai đây mà. Hân định nói chuyện với học trò thì chợt nghe tiếng:
- Chào cô, em tên Quân - một cậu con trai trạc tuổi Hân với vẻ ngoài đĩnh đạc đứng dựa cửa, hai tay đút túi quần, tai nghe nhạc còn chưa gỡ xuống, với vẻ mặt thách thức nhìn Hân.
Không phải “phụ” thì chắc là “huynh” của học trò rồi. Hân nhẹ nhàng:
- Chào anh, em là gia sư đăng quảng cáo mà người nhà vừa gọi. Em sẽ dạy bé vừa mở cửa...
- Hình như cô chưa rõ thì phải, em mới là người cô cần dạy đó. Thằng bé lúc nãy là em của em, nhưng tiếng Anh của nó khá ổn. Chỉ có em là hơi tệ môn này. Hợp tác nhé? - cậu con trai càng lúc càng lộ rõ ý định muốn “chơi” Hân, đưa tay ra với nụ cười ngoan ngoãn giả tạo.
- Xin lỗi, tôi đến đây là để dạy học, anh có thể đừng giỡn nữa không?
Hân “sôi máu”. Bình tĩnh, Hân phải bình tĩnh mới ứng phó được tình huống này. Hân bước đến bàn, từng cuốn sách được lấy ra đặt ngay ngắn. Sau đó Hân lấy giấy bút viết cái gì đó. Gã trai kéo ghế ngồi cạnh, nhìn chăm chú vào tờ giấy Hân đang viết.
- Em học dở lắm, cô đừng nản nha. Bây giờ mình học gì thế, cô?
Hân quay sang nhìn thẳng vào gã “mặt dày”, hít một hơi:
- Nếu anh muốn học thì tập vở bút viết đâu? Còn nữa, đáng lẽ tôi dạy em của anh, nhưng giờ anh học thì học phí sẽ cao lắm đó.
- Trong tờ quảng cáo đâu có nói gì đến trình độ và tuổi tác. Hay là do cô giáo thiếu kinh nghiệm? À quên mất, cô bảo giá cả hợp lí, chưa dạy mà đã đòi học phí cao vậy chắc là cô sẽ dạy em cẩn thận lắm, nhất định em sẽ tiến bộ. Đúng không cô?
- Đúng đó, em phải học cho chăm ngoan vào, cô rất là nghiêm khắc. Em có thể bỏ tai nghe xuống không?
Thế là vỡ mộng, tưởng làm gia sư sẽ vui lắm, ai dè gặp cái người dở hơi. Muốn chơi mình hả, không có dễ đâu.
Ngày thứ 2...
- Hôm qua dạy em mấy câu giao tiếp căn bản, lẽ ra cô sẽ trả bài nhưng thời gian không nhiều, bây giờ mình vận động xíu nhé. Cô vừa nói chuyện với mẹ em rồi, có vẻ như em muốn học thật. Vậy cố gắng nghe lời nha. Đầu tiên là hít đất.
- Ha ha... Cô không làm mẫu hả cô?
- Cô đếm nhịp, em làm nhanh lên. Bắt đầu! 1... 2... 3...
Dù có vẻ đùa giỡn nhưng Quân cũng chú ý nghe Hân nói. Lúc đầu tưởng sẽ mệt mỏi lắm, nhưng rồi Hân cũng thấy vui. Mỗi lần Quân đùa dai, Hân lấy cớ phải luyện tập để học cho tốt, bắt gã hít đất. Nếu gặp ngoài đường, không khéo Hân “xiêu vẹo” rồi, Quân đẹp trai, cá tính, hài hước, chỉ tội là Hân khá khó chịu vì gã chẳng bao giờ gỡ tai nghe xuống.
Ngày thứ 36...
- Bánh này là học trò tự làm đó. Cảm động không cô?
- Muốn khóc luôn. Gói thêm vài cái cho cô nha, nhất định cô sẽ ăn hết!
- Sao cô không hỏi em tại sao làm bánh?
- Rảnh thì làm bánh cho cô giáo ăn lấy sức dạy cũng tốt mà. Giá như em bỏ tai nghe ra thì cô đã không mệt như vầy.
- Hôm nay cô không chỉ được ăn bánh đâu, em sẽ đàn cho cô nghe.
Gã lấy cây ghi ta vừa đàn vừa hát. Hân rất thích bài này, I’m yours đã cũ nhưng lời bài hát không cũ bao giờ. Giọng gã trầm và ấm quá...
Bí mật chưa kể
Cách đây 1 tháng...
- Chị, chị thích anh của em đúng không?
- Hả?
- Rõ ràng chị thích ảnh lắm. Chị đừng ngại, em không nói với ảnh đâu.
- Không có mà, thằng nhóc này, Quân đâu, đến giờ học rồi mà?
- Anh Quân cũng thích chị đó, nhưng mà ảnh nghĩ chị xem ảnh như học trò. Ảnh sắp đi chữa bệnh ở nước ngoài rồi.
- Hả? Bệnh gì vậy Duy?
- Tai của anh Quân không nghe được chị à, ảnh chỉ nhìn miệng mà đoán người khác nói gì thôi. Chị Hân, chị thích ảnh thì nói cho ảnh biết đi!
- So I won’t hesitate no more, no more
It cannot wait I’m sure
There’s no need to complicate
Our time is short
This is our fate, I’m yours
- Quân à, có thể đừng gọi mình là cô được không. Mình... mình thích cậu lắm. Cậu đi chữa bệnh... ừm... nhất định sẽ khỏi mà. Đáng lẽ ngày cuối học với cậu mình mới nói, nhưng mình sợ mình quên mất. - Hân nói xong mặt đỏ rựng lên. Cũng không cần mắc cỡ, Quân có nghe được đâu.
Tự dưng Quân không đàn nữa, đứng dậy nhìn Hân, mặt nghiêm túc:
- Cô nói gì thế?
- À không có gì. Cô về nha. - Hân nhìn Quân với nụ cười thật hiền, không thách thức, không phản kháng. Dù Quân không nghe thấy, nhưng nói ra được những lời vừa rồi, Hân cũng nhẹ lòng. Tuy vậy, về đến nhà rồi mà Hân cứ bần thần mãi.
Nhưng sự thật là...
- Anh! Anh làm vậy có quá đáng lắm không?
- Có gì quá đáng đâu. Dù sao lúc nghe rock anh cũng “điếc” thật mà.
- Nhưng nói dối là không tốt.
- Bữa sau anh sẽ nói thật. Chắc sẽ ăn đòn hơi bị đau.
- Mà sao anh lại thích chị Hân?
- Lúc đầu tính ghẹo cho vui. Nhưng không ngờ Hân dễ thương, nhất là lúc cáu lên đó.
40 ngày trước...
Tại trạm xe buýt, có một gã trai bị hư xe máy đang ngồi nghỉ mệt nhìn thấy tờ quảng cáo lòe loẹt trên cột điện.
Lại một cô bé ngốc nghếch, gia sư sao kiêm nhiều thứ vậy. Cứ như dạy mẫu giáo. Mình cũng đang rảnh. “Alô, Duy à, giúp anh gọi đến số 012xxxxxxxx...”
Quân không ngờ, Hân cũng không ngờ, mọi sự tình cờ hay cố ý đều dẫn đến một kết quả nào đó. Tất cả chỉ từ một tờ quảng cáo...
HẮC NGỌC PHƯƠNG LINH (nguồn mực tím)
Truyện Thơ - Công Ơn Cha Mẹ
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng Mẹ ...
♥
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng Cha ...
♥
Nước biển mênh mông không đong đầy tình Mẹ ...
♥
Mây trời lồng lộng không phủ kín công Cha ...
♥
Tần tảo sớm hôm Mẹ nuôi con khôn lớn ...
♥.
Mang cả tấm thân Cha che chở đời con ...
♥
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc ...
♥
Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không ???
(sưu tầm)
Monday, August 27, 2012
Quà Tặng Âm Nhạc Online hoàn toàn miễn phí
Chuyên mục: Quà Tặng Âm Nhạc Online hoàn toàn miễn phí "Trái Tim Online - Kết nối những yêu thương"
Rất đơn giản bạn chỉ việc điền đầy đủ thông tin mẫu dưới đây và gửi về địa chỉ traitimonline365@yahoo.com.vn bạn sẽ có một món quà ý nghĩa dành cho người mình yêu thương:
Người gửi:.......................................(ghi rõ)
E-mail người gửi:.............................(ghi rõ)
Tặng bài hát/video:..........................(vui lòng ghi rõ và đầy đủ tên ca sĩ + tên bài hát/video bạn muốn tặng)
Người nhận:....................................(họ tên đầy đủ để có thể chuyển đúng người bạn nhé)
E-mail người nhận...........................(quan trọng nè, ghi chính xác địa chỉ mail vd: ate@yahoo.com)
Thông điệp bạn muốn chuyển đi:......(không quá dài bạn nhé!)
Một số lưu ý dành cho các bạn:
1. Chuyên mục quà tặng âm nhạc được thực hiện với mục đích đem đến niềm vui và kết nối các bạn lại với nhau, đây là chương trình hoàn toàn miễn phí không thu bất kì khoàn phí nào nên các bạn yên tâm nhé.
2. Các bạn phải điền đầy đủ thông tin để Mr.Bụt có thể gửi những món quà của các bạn đến đúng nơi. Quan trọng nhất chính là đại chỉ email người nhận, cần ghi chính xác. Các bạn có thể copy mẫu và điền thông tin rồi gửi đến traitimonline365@yahoo.com.vn. Do đây là chương trình miễn phí và Mr.Bụt cũng chưa có đủ kinh phí để gọi và nhắn tin đến từng bạn nên Mr.Bụt chỉ có thể gửi quà qua địa chỉ email đồng thời đăng các yêu cầu lên web của mình thui, các bạn thông cảm nhé! hjhj^^
3. Các bạn vui lòng không spam hộp thu nhé! khi Mr.Bụt nhận được thư yêu cầu của các bạn mình sẽ repley lại ngay.
4. Quà tặng của các bạn sẽ lên web trong khoảng thời gian từ 48h kể từ lúc Mr.Bụt nhận được thư yêu cầu, Mr.Bụt sẽ gửi thư đến người nhận đồng thời đăng quà tặng lên web, bạn có thể xem quà tặng online của mình tại địa chỉ: http://sv365.blogspot.com/search/label/Qu%C3%A0%20T%E1%BA%B7ng%20Online
5. Do chưa có nhiều kinh nghiệm nên có điều gì chưa hài lòng các bạn vui lòng bỏ qua và góp ý giúp Mr.Bụt nhé! xin chân thành cảm ơn! Chúc các bạn vui vẻ! ^^
Rất đơn giản bạn chỉ việc điền đầy đủ thông tin mẫu dưới đây và gửi về địa chỉ traitimonline365@yahoo.com.vn bạn sẽ có một món quà ý nghĩa dành cho người mình yêu thương:
Người gửi:.......................................(ghi rõ)
E-mail người gửi:.............................(ghi rõ)
Tặng bài hát/video:..........................(vui lòng ghi rõ và đầy đủ tên ca sĩ + tên bài hát/video bạn muốn tặng)
Người nhận:....................................(họ tên đầy đủ để có thể chuyển đúng người bạn nhé)
E-mail người nhận...........................(quan trọng nè, ghi chính xác địa chỉ mail vd: ate@yahoo.com)
Thông điệp bạn muốn chuyển đi:......(không quá dài bạn nhé!)
Một số lưu ý dành cho các bạn:
1. Chuyên mục quà tặng âm nhạc được thực hiện với mục đích đem đến niềm vui và kết nối các bạn lại với nhau, đây là chương trình hoàn toàn miễn phí không thu bất kì khoàn phí nào nên các bạn yên tâm nhé.
2. Các bạn phải điền đầy đủ thông tin để Mr.Bụt có thể gửi những món quà của các bạn đến đúng nơi. Quan trọng nhất chính là đại chỉ email người nhận, cần ghi chính xác. Các bạn có thể copy mẫu và điền thông tin rồi gửi đến traitimonline365@yahoo.com.vn. Do đây là chương trình miễn phí và Mr.Bụt cũng chưa có đủ kinh phí để gọi và nhắn tin đến từng bạn nên Mr.Bụt chỉ có thể gửi quà qua địa chỉ email đồng thời đăng các yêu cầu lên web của mình thui, các bạn thông cảm nhé! hjhj^^
3. Các bạn vui lòng không spam hộp thu nhé! khi Mr.Bụt nhận được thư yêu cầu của các bạn mình sẽ repley lại ngay.
4. Quà tặng của các bạn sẽ lên web trong khoảng thời gian từ 48h kể từ lúc Mr.Bụt nhận được thư yêu cầu, Mr.Bụt sẽ gửi thư đến người nhận đồng thời đăng quà tặng lên web, bạn có thể xem quà tặng online của mình tại địa chỉ: http://sv365.blogspot.com/search/label/Qu%C3%A0%20T%E1%BA%B7ng%20Online
5. Do chưa có nhiều kinh nghiệm nên có điều gì chưa hài lòng các bạn vui lòng bỏ qua và góp ý giúp Mr.Bụt nhé! xin chân thành cảm ơn! Chúc các bạn vui vẻ! ^^
Saturday, August 25, 2012
Tuesday, February 14, 2012
Truyện Ngắn - Những trái tim đang lớn.
Tôi và Tuấn học với nhau từ hồi cấp hai, nhưng cả hai đứa không hề nói chuyện, có thể còn không biết mặt nhau.
Tôi là đứa rất năng động, lúc nào cũng chạy nhảy, kiêm thêm chức lớp trưởng nên tôi càng có dịp tung hoành hơn. Còn Tuấn, Tuấn có một tính cách trái ngược với tôi, Tuấn hiền, ít nói và có vẻ rất lạnh. Rất lâu sau đó, đến cuối năm lớp 8 hai đứa lại trở thành BFF. Tuấn vẫn là đứa con trai ít nói, tôi vẫn là con bé nghịch ngợm như ngày nào, nhưng hai đứa thân nhau, không thể tưởng tượng nổi, có lẽ chúng tôi thân nhau vì theo quy luật " người nói thì phải có người lắng nghe, trái đất quay mãi thì sẽ có mặt trời đứng yên."
Bước vào cấp ba, tôi và Tuấn vẫn chơi với nhau nhưng có vẻ như Tuấn hơi thay đổi, tôi không biết là vì lý do gì, nhưng thực sự tôi cảm thấy vui vì sự thay đồi của cậu ấy. Tôi đã ngầm nghĩ một cách ngớ ngẩn là do Tuấn chơi với người như tôi nên mới thay đổi và thường cười thầm vui sướng khi nhìn thấy cậu bạn thân từng ít nói, ít cười đã thay đổi " vì mình".
Một ngày nắng gắt, có lẽ ngày đó nắng không gắt đến vậy, chỉ tại tôi vừa cãi nhau với Tuấn. Tôi cần một nơi để xả stress. Đạp xe thật nhanh đến nhà cô bạn học cùng lớp, một căn nhà khá rộng và thoáng, có cả sân thượng nên tôi nghĩ đó là nơi lý tưởng để “ quẳng đi gánh buồn mà sống!”.
- Mày với Tuấn lại cãi nhau đấy à? Nó đang than thở với tao kia kìa. Chán hai đứa mày quá, giận dỗi suốt ngày.
Cô bạn của tôi vừa mở cổng vừa kêu ca. Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì cậu ta tâm sự với một người khác- không phải tôi. Nhưng nghĩ đến mục đích của mình, tôi thản nhiên dắt xe vào mà không nói lời nào. Buồn não nề.
" Nó là đứa con gái rắc rối, khó ưa, nó thích nghỉ chơi thì tốt thôi, tao đỡ mệt, tao mệt mỏi với nó lắm rồi, vui mừng khi không làm bạn với nó!"
Tôi vô tình đọc được những câu ấy trên cửa sổ yahoo của cô bạn, những câu mà Tuấn nói. Nói về tôi, tôi khó ưa, tôi rắc rối, tôi làm người khác khó chịu? Cả cơ thể tôi mềm ra, run rẩy, nói đúng hơn là tôi đang sốc, rất sốc/ Thế mà đến giờ này tôi mới nhận ra điều ấy, một con bé ngu ngốc, tôi đã nói gì nhỉ? Nói gì mà khiến Tuấn như vậy?
"Tuấn ơi! tao mệt mỏi quá, tao không muốn chơi thân với mày nữa, tao thấy mày chẳng giống một người bạn thân tẹo nào cả, với lại mày không chỉ chơi thân với mình tao, có nhiều người sẽ thân với mày, sẽ không làm mày tức, không làm mày buồn!"
Tôi đã nói những câu như vậy đấy, nhưng đâu đến mức để Tuấn nói tôi như vậy, tôi cảm thấy Tuấn thật quá đáng. Cuối cùng, tôi quyết định giữ im lặng cho đến khi...mà tôi cũng không biết giữ im lặng đến khi nào, chỉ muốn giữ im lặng, thế thôi!
Thời gian cứ trôi qua không ngừng nghỉ, tôi cũng lao đầu vào việc học, việc riêng của bản thân mình, dường như tôi quên mất Tuấn, quên mất chuyện của mình và Tuấn. Tôi đến lớp học vẫn vui vẻ, hồn nhiên, vẫn bay nhảy như không có nỗi buồn nào ngăn cản, nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng về tình bạn của mình, cảm thấy giữa tôi và Tuấn có một bức tường vô hình rất lớn.
Sự vật vẫn cứ vận động theo quy luật của nó, cây ngọc lan trong sân trường lớn lên theo thời gian, lớp học nhìn cũ kĩ hơn vì sự nghịch ngợm của đám học trò, cái tổ chim trên cây cổ thụ cũng ra ràng rồi và tôi cũng đang lớn dần. Tôi đã lên 12 và chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp. Ráo riết từ đầu hè 11, cả lớp tôi cứ nháo nhào về việc ôn thi, cả việc trại hè nữa, tôi bị cuốn vào vòng xoáy ấy và không còn nghĩ đến việc năm nào. Tuấn cũng thế, cũng lặng lẽ, vẫn vẻ mặt rầu rầu.
Tôi vô tình đọc được những câu ấy trên cửa sổ yahoo của cô bạn, những câu mà Tuấn nói. Nói về tôi, tôi khó ưa, tôi rắc rối, tôi làm người khác khó chịu? Cả cơ thể tôi mềm ra, run rẩy, nói đúng hơn là tôi đang sốc, rất sốc/ Thế mà đến giờ này tôi mới nhận ra điều ấy, một con bé ngu ngốc, tôi đã nói gì nhỉ? Nói gì mà khiến Tuấn như vậy?
"Tuấn ơi! tao mệt mỏi quá, tao không muốn chơi thân với mày nữa, tao thấy mày chẳng giống một người bạn thân tẹo nào cả, với lại mày không chỉ chơi thân với mình tao, có nhiều người sẽ thân với mày, sẽ không làm mày tức, không làm mày buồn!"
Tôi đã nói những câu như vậy đấy, nhưng đâu đến mức để Tuấn nói tôi như vậy, tôi cảm thấy Tuấn thật quá đáng. Cuối cùng, tôi quyết định giữ im lặng cho đến khi...mà tôi cũng không biết giữ im lặng đến khi nào, chỉ muốn giữ im lặng, thế thôi!
Thời gian cứ trôi qua không ngừng nghỉ, tôi cũng lao đầu vào việc học, việc riêng của bản thân mình, dường như tôi quên mất Tuấn, quên mất chuyện của mình và Tuấn. Tôi đến lớp học vẫn vui vẻ, hồn nhiên, vẫn bay nhảy như không có nỗi buồn nào ngăn cản, nhưng đôi lúc tôi vẫn cảm thấy hụt hẫng về tình bạn của mình, cảm thấy giữa tôi và Tuấn có một bức tường vô hình rất lớn.
Sự vật vẫn cứ vận động theo quy luật của nó, cây ngọc lan trong sân trường lớn lên theo thời gian, lớp học nhìn cũ kĩ hơn vì sự nghịch ngợm của đám học trò, cái tổ chim trên cây cổ thụ cũng ra ràng rồi và tôi cũng đang lớn dần. Tôi đã lên 12 và chuẩn bị cho kì thi tốt nghiệp. Ráo riết từ đầu hè 11, cả lớp tôi cứ nháo nhào về việc ôn thi, cả việc trại hè nữa, tôi bị cuốn vào vòng xoáy ấy và không còn nghĩ đến việc năm nào. Tuấn cũng thế, cũng lặng lẽ, vẫn vẻ mặt rầu rầu.
******************************
Cuối cùng trại hè cũng đến, qua kì thi tốt nghiệp với một kết quả mĩ mãn, tôi với cả lớp tạm gác lại tất cả để tham dự cuộc vui lần này một cách thoải mái, không lo nghĩ đến những chuyện quá khứ cũng như tương lai, vì mỗi đứa đều có hướng đi riêng cho mình, cả Tuấn và tôi cũng thế. Cắm trại diễn ra trong ba ngày, hai đêm, cả lớp tôi đều xin cô ở lại buổi tối để tham gia hoạt động lửa trại, tôi cũng cố năn nỉ, ỉ ôi ba mẹ cho ở lại với lớp. Cũng may kết quả thi tốt nên ba mẹ tôi đồng ý liền, nhưng vẫn không quên dặn dò những câu quen thuộc mà chị em tôi thường gọi là " bài ca đi cùng năm tháng":
" Con gái thì phải cẩn thận, không được chơi quá đà, phải biết nghĩ đến tương lai nghe con!"
"Vâng ạ! lời của ba mẹ là thánh chỉ cho dân đen tụi con!" Đáp lại bài ca ấy là ca dao quen thuộc của chị em tôi.^^
Đêm đầu tiên ở lại cùng lớp, tôi rất hưng phấn vì buổi sáng được tham gia trò chơi lớn, lại được nhảy sạp, vui ơi là vui, cả lớp chơi xong thì nằm lăn ra ngủ, tụi con trai nhường trại cho con gái nghỉ, chúng nó kéo nhau qua bên lớp khác ngủ ké, tại lớp tôi có mỗi 10 “ mống” con trai, ít quá nên buộc phải di cư tìm chỗ ngủ.
Đêm thứ hai vui hơn đêm đầu, nhưng đứa nào cũng mệt lả, ngủ sớm để chuẩn bị ngày mai chiến đấu đạt giải thưởng cho lớp, còn phải giữ tư thế để chụp choẹt hình ảnh nữa. Tôi không ngủ được, nhẹ nhàng rời khỏi trại. Ở nhà, mỗi khi không ngủ được, tôi thường nhắn tin cho Tuấn, hỏi han rồi rủ nhau ra ngoài ngồi ngắm sao. Nhà hai đứa ở khá xa nên mỗi đứa ngồi một nơi, nhưng yên tâm vì cả hai cùng ngắm nhìn một bầu trời. Ký ức đẹp lại ùa về trong tôi, ngước lên bầu trời đêm nhạt nhòa ký ức. Những ông sao lấp lánh, lấp lánh, từng cơn gió thoảng qua khẽ làm lá cây lay lay khiến tôi có cảm giác sờ sợ. Tôi đang ngồi chống cằm suy nghĩ, hít một hơi thật sâu, bất chợt từ sau có tiếng ho của con trai, giật mình quay lại, dưới ánh đèn trường mờ mờ, tôi nhận ra khuôn mặt quen thuộc của Tuấn.
- Mới đến à? Tao không ngủ được nên ra đây hóng gió, mày cũng thế à? ngồi đi!
-Ừ! tao cũng không ngủ được nên ra đây. ...Nói rồi Tuấn lại ngồi cạnh tôi làm tôi có cảm giác thân quen quá, mắt bắt đầu cay cay, tôi ngẩng mặt lên trời làm bộ ngắm sao nhưng những giọt nước mắt cứ trào ra, cảm giác đau nhói trong lòng.
- Xin lỗi! tao biết mày đã nghe những lời kia, nhưng tao không có ý đó, tao nói như vậy vì...mà tao cũng không hiểu tại sao nói thế. Xin lỗi An!
-Lời nào? tao có nghe gì đâu! Sao quan trọng hoá vấn đề thế, tao có nghe gì đâu mà. ...Tôi quay mặt đi gạt nước mắt phủ nhận.
-Ừ! mày vẫn thế, vẫn cứng đầu, bảo thủ, nhưng dù sao cũng cho tao xin lỗi, những lời ấy không phải là lời tao muốn nói, có lẽ tại tao giận quá, lúc ấy cũng còn trẻ con quá! bỏ qua đi nha.
- Tuấn ơi!...Tôi khẽ gọi thằng bạn bằng giọng thân thiết, cái tên này đã từ rất lâu tôi giữ trong lòng không nói ra, đúng hơn là không thể vì cái tính cố chấp của mình.
-Sao? Mày gọi làm tao nổi da gà rồi này.
Hai đứa tôi nhìn nhau cười, tôi không còn nhớ mình định nói gì với cậu ấy nữa. Chúng tôi không còn chơi với nhau dưới cái danh nghĩa bạn thân, nhưng ít ra sẽ không còn giận hờn, cãi vã như trước kia. Vì giờ đây, ai cũng biết mình phải làm gì, bởi những trái tim đang lớn dần và chúng tôi cũng biết phải tìm những mảnh ghép phù hợp với trái tim của mỗi đứa để hoàn thiện bản thân mình.
Đôi khi trong tình bạn có những khoảng trắng giống như trong pascal, nếu có khoảng trắng không đúng chỗ nó sẽ làm chương trình bị lỗi nhưng chỉ cần enter và sửa lỗi, thêm một chút thời gian để sửa thì tất cả sẽ hoàn hảo như mong muốn, con người cũng rút được kinh nghiệm từ những lỗi sai nhỏ xíu ấy. Tình bạn cũng thế, cần có thời gian và con người tác động nó mới trở nên hoàn hảo, một vài lỗi trong tình bạn cũng không thành vấn đề, miễn là hai người hiểu và sẵn sàng enter để chương trình tình bạn có thể chạy một cách bình thường, bền lâu.
Greenstar
Truyện Ngắn - Chuông Gió
Không biết từ bao giờ nó bắt đầu yêu chuông gió. Chỉ biết rằng nghe tiếng chuông gió là nó lại nhớ tới Hoàng. Cô sinh viên năm nhất vô tư, hồn nhiên, suốt ngày vui đùa với chúng bạn bỗng trở nên trầm hẳn, bẽn lẽn, thích ngồi một mình suy nghĩ vẩn vơ và trải lòng với những dòng nhật ký. Trang nhật ký đầu tiên trong đời sinh viên của nó ghi lại những rung động đầu đời của người con gái. Phải, lần đầu tiên con tim nó đập loạn nhịp bởi một ai kia. Không phải ai khác, chính là cậu ấy. Hoàng là người cuối cùng chuyển vào xóm trọ. Trông cậu chẳng có gì đặc biệt so với mấy tên con trai trong xóm. Tất cả đều vui tính, trẻ trung và từ các tỉnh lẻ lên Hà Nội học. Chỉ có điều, cả xóm là dân Báo chí, riêng Hoàng học Giao thông vận tải. Là “ma mới” nên Hoàng còn khá rụt rè, chưa dám đùa với bọn con gái. Tụi nó học buổi sáng còn cậu ấy học chiều. Hễ đi học về, vừa kéo cái cổng sắt kèn kẹt là nó lại bắt gặp Hoàng đang lúi húi nhặt rau hoặc chuẩn bị xào nấu gì đó. Rồi lúc tụi nó ngồi ăn cơm thì Hoàng lại dắt xe đi học. Cả dãy trọ có 6 phòng, phòng nó là thứ 3, cuối dãy là phòng Hoàng. Hành lang chật hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người đứng nên mỗi lần dắt xe ra Hoàng lại phải di chuyển chậm chạp, khó khăn. Hễ qua cửa phòng nó thì kiểu gì con bạn cùng phòng cũng đằng hẵng một tiếng bằng cái giọng “thánh thót”: “Đi học à?” hoặc “Chú ý đôi tông của tớ!”...Vậy là Hoàng lại nhìn vào, nở một nụ cười chào hai đứa. Eo ơi, Hoàng cười duyên thế! Nó sửng sốt khi nghe đứa bạn nói đúng suy nghĩ của mình. Cũng từ đó, nó bắt đầu liếc nhìn cậu ấy một cách kín đáo. Điệu cười, giọng nói, dáng đi,...và cả bước chân của cậu ấy đều thân thương đến lạ. Nó và cậu ấy rất ít chuyện trò, chỉ chào nhau lúc chạm mặt hoặc hỏi vay nhau vài ba chục ngàn tiền ăn cuối tháng. Thế mà nó đã thích Hoàng. Cuối thu, trời trở lạnh, đóng chặt cửa phòng, cầm cuốn giáo trình trên tay mà lòng nó cứ bồi hồi, rung rinh mỗi lần nghe tiếng bước chân Hoàng đi về phía đầu dãy để đánh răng hoặc ngồi tếu táo với bọn con trai. Tưởng như nó đếm chính xác số bước chân của cậu ấy đi lại trong dãy trọ mỗi tối. Có những hôm, nó mở toang cửa sổ để học, thỉnh thoảng đi qua Hoàng lại nhìn vào, đối đáp một lúc với đứa bạn cùng phòng hay chọc ghẹo cậu. Rồi Hoàng nhìn nó, gãi đầu: “Xin lỗi nhé, cậu đang học mà tớ lại...” Nó chỉ cười: “Không sao đâu!” Nó dịu dàng, chăm chỉ và khá khéo tay nên rất được bọn con trai trong xóm quý mến. Đứa thì nhờ nó là cho cái áo sơ mi, đứa nhờ nêm gia vị cho thức ăn, đứa lại nhờ mua hộ mớ rau...Hoàng ít nhờ vì sợ phiền. Ở cùng phòng với người anh họ nên cậu ấy luôn làm mọi việc tự giác, chu đáo. Một tối nọ, nó đang dọn lại giá sách thì nghe Hoàng gọi. Hoàng bước vào phòng nhờ nó làm giúp cái khung ảnh. Có lẽ chưa bao giờ nó thấy vui đến thế, làm giúp cho người ta mà như được ban ơn vậy. Nó nhận lời, lôi tập giấy dán tường và mấy đồ thủ công ra làm ngay. Hoàng chăm chú nhìn theo tay nó và bắt chuyện nên lúc đầu nó hơi luống cuống, cầm kéo cứ run run. Nó gắng phối màu, tết hoa sao cho thật đẹp, thật vừa với tấm ảnh Hoàng cầm. Cuối cùng đã hoàn thành, nó đưa cho Hoàng. Cậu ta cầm lấy, ngắm nghía, cảm ơn rồi chào. Nó ngồi một mình, thần người vì một cảm giác khó tả và đôi chút hãnh diện về mình Chiều hôm sau, nó sang phòng Hoàng mượn máy tính để làm bài tập xác suất thống kê. Chỉ có anh Minh ở nhà. Đứng ngoài cửa, nó liếc qua căn phòng và dừng lại ở cái khung ảnh. Hoàng đã gắn khung ảnh ở trên đầu giường, cậu còn trang trí thêm mấy dải duy băng trông khá đẹp mắt. Nó nhìn sang khung cửa sổ chỗ Hoàng ngồi học, tất cả đều ngăn nắp, phía trên treo đủ loại chuông gió từ nhỏ tới lớn được làm từ gỗ, nhựa, kim loại với những màu sắc long lanh. Khung cảnh ấy lập tức in đậm vào tâm trí nó. Từ hôm đó, cứ chiều chiều là nó lại để ý xem chuông gió có rung không. Nhiều hôm gió thổi mạnh, những chiếc chuông gió kêu liên hồi toòng teng vui tai lắm. Gia đình Hoàng làm nông nên hàng tháng bố mẹ phải vất vả lắm mới gửi đủ tiền cho cậu học tập và sinh hoạt. Vậy là từ năm đầu Hoàng đã đi làm gia sư kiếm thêm tiền mua giáo trình. Cuối tuần, các phòng tụ tập xem phim hoặc rủ nhau đi chơi thì Hoàng lại lóc cóc đạp xe đi dạy. Có hôm, trời mưa to, nó đứng nấu ăn mà lòng cứ nôn nao, không biết Hoàng sắp về chưa? Két! Tiếng phanh xe đạp. Nó đặt vội đôi đũa xuống, chạy ra cửa. Là Hoàng, áo quần, cặp sách ướt sũng. Nó chẳng kịp đội mũ, đi dép, chạy nhanh ra mở cổng, nắm lấy giỏ xe và cứ thế kéo tuột vào. Bất ngờ quá, Hoàng lúng túng cảm ơn bằng nụ cười bẽn lẽn. Hình ảnh người con trai với chiếc sơ mi trắng ướt sũng trong mưa đẹp và lãng mạn lạ thường. Nó nghĩ đến Hoàng nhiều hơn, chăm viết nhật ký hơn và mỗi sáng từ trường về nó lại nhặt nhạnh những cánh hoa giấy rơi từ các toà nhà cao tầng ép vào sổ. Hôm nhận tháng lương đầu tiên, Hoàng mời cả xóm ăn chè khao. Lúc về, nó không tài nào ngủ được, lục đục bật đèn cẩn thận chọn những cánh hoa đẹp nhất để làm một cái thiệp. Sau tấm thiệp, nó nắn nót đề dòng chữ: Nhân dịp cậu nhận tháng lương đầu tiên, tớ làm tấm thiệp nhỏ này để chia vui cùng cậu. Tớ tin cậu luôn mạnh mẽ và thành công trên đường đời. Bạn của cậu. Sáng hôm sau, lớp nó được nghỉ. Cả xóm chỉ có nó và Hoàng ở nhà. Nó biết cậu ấy đã dậy lau dọn phòng từ sáng nên mở hé cửa, định ra ngoài nhưng lại thụt vào. Phải có một cái cớ gì đó để gọi Hoàng lại và tặng một cách tự nhiên nhất. Nó băn khoăn, đi đi lại lại trong phòng mặc cho cái dạ dày đang réo lên vì đói. Phải rồi, hôm sinh nhật nó, mọi người lấy máy ảnh ra chụp. Có một tấm ảnh Hoàng đỡ bánh ga tô còn nó ôm bó hoa hồng, cả hai cùng cười rạng rỡ. Hoàng chưa nhìn thấy đâu. Vậy là nó giở cuốn album ra xem và tủm tỉm cười. Rồi nó đặt chiếc thiệp vào. Cậu ấy lại sắp đi qua? Nó ló đầu ra ngó nghiêng, cố đè nén quả tim sắp bật tung khỏi lồng ngực. - Hoàng, lại xem cái này. Nó gọi to. Hoàng giật mình, chậm rãi bước tới. Nó chìa cuốn album ra: Ảnh của cậu này! Hoàng tròn mắt nhìn. Trong ảnh trông cậu ta thật “xí”. Nó lại lấy hết can đảm, tỏ vẻ điềm nhiên chỉ vào tấm thiệp: - Đẹp không? - Có. Hoàng lại cười. - Cho cậu đấy. Nó nói, mặt tỉnh bơ. Hoàng cầm lên, ngắm nghía, cảm ơn rồi bước nhanh về phòng. Những kỷ niệm nho nhỏ của nó với Hoàng nhiều lắm, đẹp lắm nhưng hình như chỉ có ý nghĩa với nó thôi. Nó nhận ra điều đó khi bước vào năm thứ hai. Hoàng đã có người yêu và thời gian này cậu ta cũng đang buồn vì chuyện tình cảm không mấy suôn sẻ. Tưởng như nó đang mơ mộng trên ngọn cây bỗng rơi phịch xuống. Tưởng như tim nó đang vỡ tan làm trăm mảnh. Nó tìm cách tránh mặt Hoàng bằng việc vào ký túc xá chơi với các chị bạn cùng lớp. Có những đêm nó khóc ướt mềm gối, sáng lên giảng đường với đôi mắt sưng húp. Bọn bạn xúm xít hỏi thăm, tội ghê! Thời gian trôi qua, những ngày tháng ủ dột cũng trôi đi, nó dần lấy lại thăng bằng mặc dù còn buồn nhiều nhiều. Hoàng đã chuyển sang xóm trọ khác cách đó cũng không xa nhưng từ đó nó chẳng còn được nghe tiếng toòng teng từ cửa sổ phòng cậu nữa. Vậy mà, kỳ lạ thật, những âm thanh vui nhộn ấy cứ ngân nga trong trí óc nó mãi. Những ngày lễ, tết, Hoàng vẫn nhắn tin hoặc gọi điện chúc mừng, nó thấy ấm lòng biết bao và thầm cảm ơn những rung động trong trẻo ấy.
(nguồn: mực tím)