Câu chuyện của tác giả vừa học xong lớp 12 trường Trần Đại Nghĩa sẽ đưa bạn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ cảm xúc này sang cảm xúc khác...
Câu chuyện của tác giả vừa học xong lớp 12 trường Trần Đại Nghĩa sẽ đưa bạn từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, từ cảm xúc này sang cảm xúc khác... (Hình tờ rơi do chính tác giả thiết kế).
Ngày đầu tiên
Tìm nhà không khó lắm. Một cậu nhóc ra mở cửa. Chắc là học trò tương lai đây mà. Hân định nói chuyện với học trò thì chợt nghe tiếng:
- Chào cô, em tên Quân - một cậu con trai trạc tuổi Hân với vẻ ngoài đĩnh đạc đứng dựa cửa, hai tay đút túi quần, tai nghe nhạc còn chưa gỡ xuống, với vẻ mặt thách thức nhìn Hân.
Không phải “phụ” thì chắc là “huynh” của học trò rồi. Hân nhẹ nhàng:
- Chào anh, em là gia sư đăng quảng cáo mà người nhà vừa gọi. Em sẽ dạy bé vừa mở cửa...
- Hình như cô chưa rõ thì phải, em mới là người cô cần dạy đó. Thằng bé lúc nãy là em của em, nhưng tiếng Anh của nó khá ổn. Chỉ có em là hơi tệ môn này. Hợp tác nhé? - cậu con trai càng lúc càng lộ rõ ý định muốn “chơi” Hân, đưa tay ra với nụ cười ngoan ngoãn giả tạo.
- Xin lỗi, tôi đến đây là để dạy học, anh có thể đừng giỡn nữa không?
Hân “sôi máu”. Bình tĩnh, Hân phải bình tĩnh mới ứng phó được tình huống này. Hân bước đến bàn, từng cuốn sách được lấy ra đặt ngay ngắn. Sau đó Hân lấy giấy bút viết cái gì đó. Gã trai kéo ghế ngồi cạnh, nhìn chăm chú vào tờ giấy Hân đang viết.
- Em học dở lắm, cô đừng nản nha. Bây giờ mình học gì thế, cô?
Hân quay sang nhìn thẳng vào gã “mặt dày”, hít một hơi:
- Nếu anh muốn học thì tập vở bút viết đâu? Còn nữa, đáng lẽ tôi dạy em của anh, nhưng giờ anh học thì học phí sẽ cao lắm đó.
- Trong tờ quảng cáo đâu có nói gì đến trình độ và tuổi tác. Hay là do cô giáo thiếu kinh nghiệm? À quên mất, cô bảo giá cả hợp lí, chưa dạy mà đã đòi học phí cao vậy chắc là cô sẽ dạy em cẩn thận lắm, nhất định em sẽ tiến bộ. Đúng không cô?
- Đúng đó, em phải học cho chăm ngoan vào, cô rất là nghiêm khắc. Em có thể bỏ tai nghe xuống không?
Thế là vỡ mộng, tưởng làm gia sư sẽ vui lắm, ai dè gặp cái người dở hơi. Muốn chơi mình hả, không có dễ đâu.
Ngày thứ 2...
- Hôm qua dạy em mấy câu giao tiếp căn bản, lẽ ra cô sẽ trả bài nhưng thời gian không nhiều, bây giờ mình vận động xíu nhé. Cô vừa nói chuyện với mẹ em rồi, có vẻ như em muốn học thật. Vậy cố gắng nghe lời nha. Đầu tiên là hít đất.
- Ha ha... Cô không làm mẫu hả cô?
- Cô đếm nhịp, em làm nhanh lên. Bắt đầu! 1... 2... 3...
Dù có vẻ đùa giỡn nhưng Quân cũng chú ý nghe Hân nói. Lúc đầu tưởng sẽ mệt mỏi lắm, nhưng rồi Hân cũng thấy vui. Mỗi lần Quân đùa dai, Hân lấy cớ phải luyện tập để học cho tốt, bắt gã hít đất. Nếu gặp ngoài đường, không khéo Hân “xiêu vẹo” rồi, Quân đẹp trai, cá tính, hài hước, chỉ tội là Hân khá khó chịu vì gã chẳng bao giờ gỡ tai nghe xuống.
Ngày thứ 36...
- Bánh này là học trò tự làm đó. Cảm động không cô?
- Muốn khóc luôn. Gói thêm vài cái cho cô nha, nhất định cô sẽ ăn hết!
- Sao cô không hỏi em tại sao làm bánh?
- Rảnh thì làm bánh cho cô giáo ăn lấy sức dạy cũng tốt mà. Giá như em bỏ tai nghe ra thì cô đã không mệt như vầy.
- Hôm nay cô không chỉ được ăn bánh đâu, em sẽ đàn cho cô nghe.
Gã lấy cây ghi ta vừa đàn vừa hát. Hân rất thích bài này, I’m yours đã cũ nhưng lời bài hát không cũ bao giờ. Giọng gã trầm và ấm quá...
Bí mật chưa kể
Cách đây 1 tháng...
- Chị, chị thích anh của em đúng không?
- Hả?
- Rõ ràng chị thích ảnh lắm. Chị đừng ngại, em không nói với ảnh đâu.
- Không có mà, thằng nhóc này, Quân đâu, đến giờ học rồi mà?
- Anh Quân cũng thích chị đó, nhưng mà ảnh nghĩ chị xem ảnh như học trò. Ảnh sắp đi chữa bệnh ở nước ngoài rồi.
- Hả? Bệnh gì vậy Duy?
- Tai của anh Quân không nghe được chị à, ảnh chỉ nhìn miệng mà đoán người khác nói gì thôi. Chị Hân, chị thích ảnh thì nói cho ảnh biết đi!
- So I won’t hesitate no more, no more
It cannot wait I’m sure
There’s no need to complicate
Our time is short
This is our fate, I’m yours
- Quân à, có thể đừng gọi mình là cô được không. Mình... mình thích cậu lắm. Cậu đi chữa bệnh... ừm... nhất định sẽ khỏi mà. Đáng lẽ ngày cuối học với cậu mình mới nói, nhưng mình sợ mình quên mất. - Hân nói xong mặt đỏ rựng lên. Cũng không cần mắc cỡ, Quân có nghe được đâu.
Tự dưng Quân không đàn nữa, đứng dậy nhìn Hân, mặt nghiêm túc:
- Cô nói gì thế?
- À không có gì. Cô về nha. - Hân nhìn Quân với nụ cười thật hiền, không thách thức, không phản kháng. Dù Quân không nghe thấy, nhưng nói ra được những lời vừa rồi, Hân cũng nhẹ lòng. Tuy vậy, về đến nhà rồi mà Hân cứ bần thần mãi.
Nhưng sự thật là...
- Anh! Anh làm vậy có quá đáng lắm không?
- Có gì quá đáng đâu. Dù sao lúc nghe rock anh cũng “điếc” thật mà.
- Nhưng nói dối là không tốt.
- Bữa sau anh sẽ nói thật. Chắc sẽ ăn đòn hơi bị đau.
- Mà sao anh lại thích chị Hân?
- Lúc đầu tính ghẹo cho vui. Nhưng không ngờ Hân dễ thương, nhất là lúc cáu lên đó.
40 ngày trước...
Tại trạm xe buýt, có một gã trai bị hư xe máy đang ngồi nghỉ mệt nhìn thấy tờ quảng cáo lòe loẹt trên cột điện.
Lại một cô bé ngốc nghếch, gia sư sao kiêm nhiều thứ vậy. Cứ như dạy mẫu giáo. Mình cũng đang rảnh. “Alô, Duy à, giúp anh gọi đến số 012xxxxxxxx...”
Quân không ngờ, Hân cũng không ngờ, mọi sự tình cờ hay cố ý đều dẫn đến một kết quả nào đó. Tất cả chỉ từ một tờ quảng cáo...
HẮC NGỌC PHƯƠNG LINH (nguồn mực tím)
0 comments:
Post a Comment