>> ♥ Chào mừng bạn đến với Sinh Viên 365 trang thông tin dành cho sinh viên, cập nhật tin tức hàng tuần ♥ << >> ♥ Sinh Viên 365 kết nối những trái tim ♥ <<

Tuesday, February 14, 2012

Home » » Truyện Ngắn - Chuông Gió

Truyện Ngắn - Chuông Gió


Không biết từ bao giờ nó bắt đầu yêu chuông gió. Chỉ biết rằng nghe tiếng chuông gió là nó lại nhớ tới Hoàng. Cô sinh viên năm nhất vô tư, hồn nhiên, suốt ngày vui đùa với chúng bạn bỗng trở nên trầm hẳn, bẽn lẽn, thích ngồi một mình suy nghĩ vẩn vơ và trải lòng với những dòng nhật ký. Trang nhật ký đầu tiên trong đời sinh viên của nó ghi lại những rung động đầu đời của người con gái. Phải, lần đầu tiên con tim nó đập loạn nhịp bởi một ai kia. Không phải ai khác, chính là cậu ấy. Hoàng là người cuối cùng chuyển vào xóm trọ. Trông cậu chẳng có gì đặc biệt so với mấy tên con trai trong xóm. Tất cả đều vui tính, trẻ trung và từ các tỉnh lẻ lên Hà Nội học. Chỉ có điều, cả xóm là dân Báo chí, riêng Hoàng học Giao thông vận tải. Là “ma mới” nên Hoàng còn khá rụt rè, chưa dám đùa với bọn con gái. Tụi nó học buổi sáng còn cậu ấy học chiều. Hễ đi học về, vừa kéo cái cổng sắt kèn kẹt là nó lại bắt gặp Hoàng đang lúi húi nhặt rau hoặc chuẩn bị xào nấu gì đó. Rồi lúc tụi nó ngồi ăn cơm thì Hoàng lại dắt xe đi học. Cả dãy trọ có 6 phòng, phòng nó là thứ 3, cuối dãy là phòng Hoàng. Hành lang chật hẹp, chỉ vừa đủ cho hai người đứng nên mỗi lần dắt xe ra Hoàng lại phải di chuyển chậm chạp, khó khăn. Hễ qua cửa phòng nó thì kiểu gì con bạn cùng phòng cũng đằng hẵng một tiếng bằng cái giọng “thánh thót”: “Đi học à?” hoặc “Chú ý đôi tông của tớ!”...Vậy là Hoàng lại nhìn vào, nở một nụ cười chào hai đứa. Eo ơi, Hoàng cười duyên thế! Nó sửng sốt khi nghe đứa bạn nói đúng suy nghĩ của mình. Cũng từ đó, nó bắt đầu liếc nhìn cậu ấy một cách kín đáo. Điệu cười, giọng nói, dáng đi,...và cả bước chân của cậu ấy đều thân thương đến lạ. Nó và cậu ấy rất ít chuyện trò, chỉ chào nhau lúc chạm mặt hoặc hỏi vay nhau vài ba chục ngàn tiền ăn cuối tháng. Thế mà nó đã thích Hoàng. Cuối thu, trời trở lạnh, đóng chặt cửa phòng, cầm cuốn giáo trình trên tay mà lòng nó cứ bồi hồi, rung rinh mỗi lần nghe tiếng bước chân Hoàng đi về phía đầu dãy để đánh răng hoặc ngồi tếu táo với bọn con trai. Tưởng như nó đếm chính xác số bước chân của cậu ấy đi lại trong dãy trọ mỗi tối. Có những hôm, nó mở toang cửa sổ để học, thỉnh thoảng đi qua Hoàng lại nhìn vào, đối đáp một lúc với đứa bạn cùng phòng hay chọc ghẹo cậu. Rồi Hoàng nhìn nó, gãi đầu: “Xin lỗi nhé, cậu đang học mà tớ lại...” Nó chỉ cười: “Không sao đâu!” Nó dịu dàng, chăm chỉ và khá khéo tay nên rất được bọn con trai trong xóm quý mến. Đứa thì nhờ nó là cho cái áo sơ mi, đứa nhờ nêm gia vị cho thức ăn, đứa lại nhờ mua hộ mớ rau...Hoàng ít nhờ vì sợ phiền. Ở cùng phòng với người anh họ nên cậu ấy luôn làm mọi việc tự giác, chu đáo. Một tối nọ, nó đang dọn lại giá sách thì nghe Hoàng gọi. Hoàng bước vào phòng nhờ nó làm giúp cái khung ảnh. Có lẽ chưa bao giờ nó thấy vui đến thế, làm giúp cho người ta mà như được ban ơn vậy. Nó nhận lời, lôi tập giấy dán tường và mấy đồ thủ công ra làm ngay. Hoàng chăm chú nhìn theo tay nó và bắt chuyện nên lúc đầu nó hơi luống cuống, cầm kéo cứ run run. Nó gắng phối màu, tết hoa sao cho thật đẹp, thật vừa với tấm ảnh Hoàng cầm. Cuối cùng đã hoàn thành, nó đưa cho Hoàng. Cậu ta cầm lấy, ngắm nghía, cảm ơn rồi chào. Nó ngồi một mình, thần người vì một cảm giác khó tả và đôi chút hãnh diện về mình Chiều hôm sau, nó sang phòng Hoàng mượn máy tính để làm bài tập xác suất thống kê. Chỉ có anh Minh ở nhà. Đứng ngoài cửa, nó liếc qua căn phòng và dừng lại ở cái khung ảnh. Hoàng đã gắn khung ảnh ở trên đầu giường, cậu còn trang trí thêm mấy dải duy băng trông khá đẹp mắt. Nó nhìn sang khung cửa sổ chỗ Hoàng ngồi học, tất cả đều ngăn nắp, phía trên treo đủ loại chuông gió từ nhỏ tới lớn được làm từ gỗ, nhựa, kim loại với những màu sắc long lanh. Khung cảnh ấy lập tức in đậm vào tâm trí nó. Từ hôm đó, cứ chiều chiều là nó lại để ý xem chuông gió có rung không. Nhiều hôm gió thổi mạnh, những chiếc chuông gió kêu liên hồi toòng teng vui tai lắm. Gia đình Hoàng làm nông nên hàng tháng bố mẹ phải vất vả lắm mới gửi đủ tiền cho cậu học tập và sinh hoạt. Vậy là từ năm đầu Hoàng đã đi làm gia sư kiếm thêm tiền mua giáo trình. Cuối tuần, các phòng tụ tập xem phim hoặc rủ nhau đi chơi thì Hoàng lại lóc cóc đạp xe đi dạy. Có hôm, trời mưa to, nó đứng nấu ăn mà lòng cứ nôn nao, không biết Hoàng sắp về chưa? Két! Tiếng phanh xe đạp. Nó đặt vội đôi đũa xuống, chạy ra cửa. Là Hoàng, áo quần, cặp sách ướt sũng. Nó chẳng kịp đội mũ, đi dép, chạy nhanh ra mở cổng, nắm lấy giỏ xe và cứ thế kéo tuột vào. Bất ngờ quá, Hoàng lúng túng cảm ơn bằng nụ cười bẽn lẽn. Hình ảnh người con trai với chiếc sơ mi trắng ướt sũng trong mưa đẹp và lãng mạn lạ thường. Nó nghĩ đến Hoàng nhiều hơn, chăm viết nhật ký hơn và mỗi sáng từ trường về nó lại nhặt nhạnh những cánh hoa giấy rơi từ các toà nhà cao tầng ép vào sổ. Hôm nhận tháng lương đầu tiên, Hoàng mời cả xóm ăn chè khao. Lúc về, nó không tài nào ngủ được, lục đục bật đèn cẩn thận chọn những cánh hoa đẹp nhất để làm một cái thiệp. Sau tấm thiệp, nó nắn nót đề dòng chữ: Nhân dịp cậu nhận tháng lương đầu tiên, tớ làm tấm thiệp nhỏ này để chia vui cùng cậu. Tớ tin cậu luôn mạnh mẽ và thành công trên đường đời. Bạn của cậu. Sáng hôm sau, lớp nó được nghỉ. Cả xóm chỉ có nó và Hoàng ở nhà. Nó biết cậu ấy đã dậy lau dọn phòng từ sáng nên mở hé cửa, định ra ngoài nhưng lại thụt vào. Phải có một cái cớ gì đó để gọi Hoàng lại và tặng một cách tự nhiên nhất. Nó băn khoăn, đi đi lại lại trong phòng mặc cho cái dạ dày đang réo lên vì đói. Phải rồi, hôm sinh nhật nó, mọi người lấy máy ảnh ra chụp. Có một tấm ảnh Hoàng đỡ bánh ga tô còn nó ôm bó hoa hồng, cả hai cùng cười rạng rỡ. Hoàng chưa nhìn thấy đâu. Vậy là nó giở cuốn album ra xem và tủm tỉm cười. Rồi nó đặt chiếc thiệp vào. Cậu ấy lại sắp đi qua? Nó ló đầu ra ngó nghiêng, cố đè nén quả tim sắp bật tung khỏi lồng ngực. - Hoàng, lại xem cái này. Nó gọi to. Hoàng giật mình, chậm rãi bước tới. Nó chìa cuốn album ra: Ảnh của cậu này! Hoàng tròn mắt nhìn. Trong ảnh trông cậu ta thật “xí”. Nó lại lấy hết can đảm, tỏ vẻ điềm nhiên chỉ vào tấm thiệp: - Đẹp không? - Có. Hoàng lại cười. - Cho cậu đấy. Nó nói, mặt tỉnh bơ. Hoàng cầm lên, ngắm nghía, cảm ơn rồi bước nhanh về phòng. Những kỷ niệm nho nhỏ của nó với Hoàng nhiều lắm, đẹp lắm nhưng hình như chỉ có ý nghĩa với nó thôi. Nó nhận ra điều đó khi bước vào năm thứ hai. Hoàng đã có người yêu và thời gian này cậu ta cũng đang buồn vì chuyện tình cảm không mấy suôn sẻ. Tưởng như nó đang mơ mộng trên ngọn cây bỗng rơi phịch xuống. Tưởng như tim nó đang vỡ tan làm trăm mảnh. Nó tìm cách tránh mặt Hoàng bằng việc vào ký túc xá chơi với các chị bạn cùng lớp. Có những đêm nó khóc ướt mềm gối, sáng lên giảng đường với đôi mắt sưng húp. Bọn bạn xúm xít hỏi thăm, tội ghê! Thời gian trôi qua, những ngày tháng ủ dột cũng trôi đi, nó dần lấy lại thăng bằng mặc dù còn buồn nhiều nhiều. Hoàng đã chuyển sang xóm trọ khác cách đó cũng không xa nhưng từ đó nó chẳng còn được nghe tiếng toòng teng từ cửa sổ phòng cậu nữa. Vậy mà, kỳ lạ thật, những âm thanh vui nhộn ấy cứ ngân nga trong trí óc nó mãi. Những ngày lễ, tết, Hoàng vẫn nhắn tin hoặc gọi điện chúc mừng, nó thấy ấm lòng biết bao và thầm cảm ơn những rung động trong trẻo ấy.

 (nguồn: mực tím)
Share this games :

0 comments:

Post a Comment